Quỳnh rất cậy tài và hay đùa với mọi người. Một hôm, khi đang túc trực trong cung, có người đem dâng vua một mâm đào gọi là “đào trường thọ”. Quỳnh từ từ lại gần, lấy một quả rồi ngồi ăn, giữa đông đủ mặt vua quan, mà làm như không thấy ai cả. Vua quở trách và giao cho các quan nghị tội. Các quan chiếu theo luật “Mạn quân” và tâu nghị trảm. Quỳnh quỳ xuống và tâu:
– Đình thần nghị tội hạ thần như vậy là đúng luật, không oan. Song xin Hoàng thượng rộng dung cho hạ thần được nói vài lời rồi chết cho thỏa!
Vua phán:
– Ừ, muốn nói gì cho nói!
Quỳnh tâu:
– Muôn tâu bệ hạ, hạ thần có bụng tham sống, sợ chết non, thấy quả “Trường thọ” thèm quá, tưởng ăn vào sẽ sống lâu như Bành Tổ, để thờ nhà vua cho tận trung. Không ngờ nuốt chưa khỏi mồm mà chết đã đến cổ! Hạ thần nghĩ nên đặt tên quả ấy là “đoản thọ” thì hợp lý hơn, và xin vua trị tội kẻ dâng đào để trừ kẻ xu nịnh.
Vua nghe Quỳnh tâu hợp lý, bật cười và tha tội cho.
Bài viết được sưu tầm từ nhiều nguồn khác nhau và đã qua chỉnh sửa chính tả, biên tập lại để đảm bảo nội dung rõ ràng, dễ hiểu hơn.
Đây là truyện dân gian Việt Nam, nội dung đã được biên tập lại để phù hợp với người đọc.