Từ thuở bé, Quỳnh ngoài tính nghịch ngợm, hiếu động còn rất thông minh xuất chúng, học giỏi và đối đáp hay, đặc biệt là khi ứng khẩu.
Trong làng, có một người học rộng nhưng kiêu ngạo tên là ông Tú Cát. Ông ta đi đâu cũng khoe khoang khiến Quỳnh từ nhỏ đã ghét. Một hôm, khi Quỳnh đang đứng xem đàn lợn ăn cám thì Tú Cát đi qua. Nghe đồn về thần đồng này, Tú Cát không ưa gì Quỳnh, ông ta ra vẻ kẻ cả gọi Quỳnh và nói:
- Ta nghe thiên hạ đồn mày là đứa thông minh, ứng đáp giỏi. Giờ ta ra cho mày một vế đối, nếu không đối được thì sẽ biết tay. Ta sẽ đánh đòn cho chừa cái tật láo, nghe chưa!
Nói xong, không đợi Quỳnh đáp lại, Tú Cát liền đọc:
- "Lợn cấn ăn cám tốn."
Đây là một câu đối rất khó vì "Cấn" và "Cám" vừa chỉ lợn và thức ăn của lợn, lại vừa là hai quẻ trong kinh Dịch. Nhưng Quỳnh không nao núng, liền đối lại ngay:
- "Chó khôn chớ cắn càn."
Câu đối này vừa chỉnh vừa có ý xỏ xiên. "Khôn" và "Càn" cũng là hai quẻ trong kinh Dịch, Quỳnh lại còn ngầm ý chửi Tú Cát đừng có mà rắc rối. Bị Quỳnh chơi lại một đòn đau, Tú Cát tức lắm, hầm hầm bảo:
- Được, để coi mày thông minh đến cỡ nào. Tao còn một vế nữa, phải đối ngay thì tao phục!
Nói xong, Tú Cát đọc tiếp:
- "Trời sinh ông Tú Cát!"
Vế đối mang tính ngạo nghễ, phách lối. Nào ngờ, Quỳnh chỉ ngay xuống đất, chỉ vào những ụ phân heo đùn lên mà đáp:
- "Đất nứt con bọ hung!"
Tú Cát tức đến hộc máu mồm nhưng đành cút thẳng.
Bài viết được sưu tầm từ nhiều nguồn khác nhau và đã qua chỉnh sửa chính tả, biên tập lại để đảm bảo nội dung rõ ràng, dễ hiểu hơn.
Đây là truyện dân gian Việt Nam, nội dung đã được biên tập lại để phù hợp với người đọc.