Ngày đăng: 19/09/2024

- 219 lượt xem

- 9 phút đọc

Sự tích hoa hồng

Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc xa xôi, nằm bên một khu rừng lớn và rậm rạp, có một vương quốc sống trong hòa bình và vui vẻ. Trước đây, người dân đã phải chiến đấu rất lâu để giành lại quyền độc lập. Vị anh hùng đã dẫn dắt họ chiến thắng được dân chúng tôn làm vua đầu tiên của vương quốc.


Sau khi chiến tranh kết thúc, mọi người chỉ lo an hưởng hòa bình và sống cho bản thân. Vị vua cũng vậy, ngồi trên ngai vàng, ông quên mất việc chăm lo cho dân và để cho các quan lại lạm quyền, cai trị dân chúng. Các quan lại muốn vua quên hết việc triều chính, bèn tìm một cô gái xinh đẹp để vua lập làm hoàng hậu. Nhưng trái với mong muốn của họ, hoàng hậu luôn khuyên vua nên chăm lo cho dân và quản lý triều chính thật tốt. Các quan lại ghét hoàng hậu nhưng không thể làm gì vì vua rất yêu thương nàng.


Một ngày, hoàng hậu sinh ra một đứa bé trai thật đáng yêu, nhưng điều kỳ lạ là cơ thể của đứa bé trong suốt như pha lê, có thể nhìn thấy rõ cả mạch máu và trái tim. Lúc này, các quan lại thấy cơ hội đến và nói xấu hoàng hậu, bảo rằng nàng là một phù thủy và truyền tin này ra khắp vương quốc.


Dưới áp lực của quan lại và sự phản đối của dân chúng, vua đã đuổi hoàng hậu và đứa bé ra khỏi cung điện. Hoàng hậu và con trai đi lang thang, nhưng khắp nơi đều bị dân chúng xua đuổi và mắng chửi. Trên đường đi, hoàng hậu bị đánh đập, nhưng bà chỉ biết cắn răng và dùng cơ thể che chở cho con. Với bao vết thương trên người, hoàng hậu đưa con vào một khu rừng sâu, rồi ngã gục vì kiệt sức. Khi bà biết mình sắp chết, bà chỉ còn biết vuốt ve con và khóc trong nước mắt, trút hơi thở cuối cùng.


Đứa bé nằm bên mẹ, đói khát và khóc lên thảm thiết. Tiếng khóc vang lên tận chín tầng trời, khiến Thượng Đế thương xót và nhìn xuống trần gian. Thấy cảnh tượng đáng thương đó, Thượng Đế nổi giận vì sự tàn nhẫn của dân chúng trong vương quốc. Ngài ra lệnh cho thiên thần mang đứa bé vào rừng, chăm sóc cho nó lớn lên trong tình yêu thương của thiên nhiên và muôn loài. Sau đó, Thượng Đế ban một lời nguyền: Mọi người trong vương quốc đều sẽ có gai nhọn mọc trên người, và họ sẽ sống cô đơn, không thể gần gũi nhau cho đến khi biết yêu thương nhau.


Kể từ đó, mọi người trong vương quốc đều mang trên người một lớp gai, từ vua đến dân nghèo. Dù lớp gai ngày càng dài và sắc nhọn, họ vẫn sống ích kỷ, chỉ lo cho bản thân, phải chịu đựng sự cô đơn và dằn vặt tâm hồn vì không biết yêu thương nhau.


***


Một ngày nọ, khi nghe tin vương quốc đang yếu dần, một quốc gia khác đã đem quân xâm lấn lãnh thổ. Quân xâm lăng tràn qua biên giới, và dân chúng đều lo sợ, trốn tránh nghĩa vụ. Nhà vua, dù đã lớn tuổi, vẫn bị ép phải mang quân ra chiến đấu, nhưng sức khỏe ông yếu, còn quân địch mạnh mẽ. Thất bại đến nhanh chóng. Khi vua quay lại hoàng thành, ông phát hiện các quan lại đã phản bội, dâng thành cho giặc. Phẫn uất, nhà vua quyết liều mình mang quân quay lại giành lại thành trì, nhưng cuối cùng ông bị trúng một mũi tên độc. Quân trung thành cứu ông và chạy trốn vào rừng.


Nhìn quanh, nhà vua thấy quân sĩ bị thương, bỏ mạng, lòng ông đầy hối hận vì không nghe lời hoàng hậu ngày trước. Nhớ về hoàng hậu và đứa con vô tội, ông rơi vào bệnh nặng vì vết thương. Quân địch vây hãm ngoài thành, trong rừng, binh sĩ liều mình chiến đấu để bảo vệ. Nhà vua lập đồn quân trong rừng, bắt đầu huấn luyện lại quân lính.


Ngày qua ngày, dưới sự đô hộ của quân xâm lăng, dân chúng trong vương quốc bắt đầu nghe đồn về một quốc gia trong khu rừng kỳ bí. Dần dần, dân chúng trốn chạy vào rừng để gia nhập. Quân xâm lăng cũng cử người trà trộn vào rừng, nhưng kế hoạch của họ không thành công vì không thể giả mạo lớp gai trên cơ thể người dân bản xứ. Người dân đã đoàn kết, biến khuyết điểm của mình thành sức mạnh để chống lại giặc.


Một ngày kia, với lực lượng hùng mạnh và sự đoàn kết, nhà vua bắt đầu cuộc chiến giành lại đất nước. Lần này, nhờ quân lính thiện chiến và lòng tin thống nhất, nhà vua đã chiếm lại thành trì và đuổi quân xâm lăng ra khỏi lãnh thổ.


Tuy nhiên, trong trận chiến cuối cùng, nhà vua lại bị thương. Dù đã yếu vì tuổi tác và mệt mỏi, bệnh tình của ông ngày càng nặng hơn. Khi dân chúng còn chưa kịp vui mừng về chiến thắng, lại phải đón nhận nỗi lo về tình trạng của nhà vua. Biết mình sắp chết, nhà vua trong cơn sốt đã thốt lên: “Ta chết cũng đành lòng, nhưng trời ơi, sao ta thèm được ôm đứa con mà ta chưa hề biết mặt!”


Bất ngờ, có tin một thầy thuốc từ ngoài thành đến hứa sẽ chữa bệnh cho nhà vua. Cửa hoàng thành mở ra, người thầy thuốc bước vào, thân thể che kín bằng một tấm vải thô, không ai thấy mặt. Khi đến gần giường bệnh, thầy thuốc đứng yên lặng, không nói gì. Khi nghe nhà vua gọi con, thầy thuốc rơi nước mắt. Giọt nước mắt của ông rơi trên gò má nhà vua, khiến nhà vua tỉnh dậy và nhìn thấy người thầy thuốc bên cạnh. Nhà vua đưa tay ra, thầy thuốc nắm chặt tay ông, quỳ xuống và nói: “Thưa phụ hoàng, con đây!”

Thầy thuốc hất tấm vải thô xuống, lộ ra một thân thể trong suốt như pha lê. Để chữa bệnh cho cha, hoàng tử ôm chặt nhà vua, mặc cho gai nhọn đâm sâu vào người mình. Máu hoàng tử chảy ra, và lạ thay, khi máu hoàng tử thấm vào cơ thể nhà vua, nhà vua cảm thấy khỏe lại. Kỳ diệu hơn, lớp gai trên người nhà vua cũng dần biến mất theo từng giọt máu.


Sau đó, hoàng tử đặt nhà vua nằm lại trên giường để dưỡng bệnh. Đứng dậy, hoàng tử bước tới người gần mình nhất, ôm họ và nói: “Chúng ta hãy yêu thương nhau. Mọi hình phạt của Thượng Đế sẽ được giảm bớt nếu chúng ta biết yêu thương chân thành.”


***


Rồi cứ thế, từ người này đến người khác, hoàng tử đi khắp thành phố và ôm từng người một: từ ông lão nghèo khổ đến người thương gia giàu có, từ em bé tật nguyền đến chàng thanh niên khỏe mạnh. Mỗi người được ôm, hoàng tử càng yếu dần, theo từng giọt máu ứa ra trên thân thể họ. Cho đến khi kiệt sức, chàng quỵ xuống bên đường. Tuy vậy, chàng vẫn mở rộng vòng tay, kêu gọi mọi người đến cùng chia sẻ sự sống. Mọi người đều khóc nức nở trước tình thương bao la của chàng. Những người cuối cùng chưa khỏi bệnh, quỳ xuống bên cạnh chàng và nói:


“Chúng tôi xin hoàng tử đừng lao lực thêm nữa. Chúng tôi nguyện mang lớp gai này trên mình để người còn được sống cùng chúng tôi.”


Lạ thay, từ trên không gian vang lên một tiếng nhạc thánh thót, và có lời truyền từ Thượng Đế rằng:

“Lành thay! Các người đã hiểu được tình yêu chân thật và bỏ đi lòng tị hiềm, ích kỷ. Dám hy sinh bản thân cho đồng loại là định nghĩa của yêu thương.”


Cùng với tiếng nhạc tan dần vào không gian, lớp gai trên cơ thể những người còn lại biến mất. Khi người ta nhìn lại, hoàng tử đang nhắm mắt lại, và lời nói hiền hòa của chàng vang lên trong hơi thở cuối cùng:

“Hạnh phúc là có nhau hôm nay để sống. Yêu thương là biết sống sao để ta có nhau ngày mai. Các bạn của tôi ơi, hãy nhớ rằng hạnh phúc không phải là của riêng ta để cho đi hay lấy lại. Hạnh phúc chỉ đến với ta khi ta biết yêu thương lẫn nhau và chia sẻ tình thương đó…”


Rồi chàng lìa đời sau lời nói ấy. Ngày hôm sau, dưới sự hướng dẫn của nhà vua, toàn dân trong thành đã đưa di thể của chàng xuống lòng đất, mãi mãi bên cạnh khu rừng nọ. Lạ thay, khi xác chàng vừa được chôn, những con chim, thú rừng kéo thành đoàn từ trong rừng ra nằm quanh ngôi mộ của chàng trong im lặng và buồn bã. Một năm sau, người ta thấy trên ngôi mộ và khu vực xung quanh mọc lên những bông hoa đỏ tươi như máu, với những gai nhọn từ gốc đến ngọn. Người ta cho đó là sự kết tinh của tình yêu thương mà chàng hoàng tử đã dành cho mọi người, là bài học cao cả về yêu thương và hạnh phúc. Và loài hoa đó được gọi là hoa Hồng.


Và mãi mãi đến hôm nay, dù mang nhiều màu sắc khác nhau, hoa Hồng vẫn tượng trưng cho sự yêu thương.


Bài viết được sưu tầm từ nhiều nguồn khác nhau và đã qua chỉnh sửa chính tả, biên tập lại để đảm bảo nội dung rõ ràng, dễ hiểu hơn.

Sự tích hoa hồng

Lịch hôm nay

Th 2
Th 3
Th 4
Th 5
Th 6
Th 7
CN

Xem gần đây

Mọi người thấy nội dung này thế nào?

HayBình thườngTệ

Truyện cùng chủ đề

Truyện cổ tích Nàng công chúa ngủ trong rừng

Nàng công chúa ngủ trong rừng

Lễ cưới của Hoàng tử và Đóa Hồng diễn ra linh đình. Từ đó, hai người sống hạnh phúc mãi mãi về sau. Nàng công chúa được Hoàng Tử đánh thức sau giấc ngủ một trăm năm. Lời nguyền độc ác của bà mụ thứ mười ba bị hóa giải, nàng xứng đáng được hưởng hạnh phúc.

9 tháng trước

336 lượt xem

Cáo, Sư Tử Và Ngựa

Cáo, Sư Tử Và Ngựa

Có một con ngựa già ơi là già, nó đã cống hiến hết sức lực của mình cho ông chủ nhưng khi ông chủ thấy nó không còn làm việc được nữa thì đuổi nó.

5 tháng trước

266 lượt xem

Truyện cổ tích Nàng công chúa bán than

Nàng công chúa bán than

Ngày xưa có một ông vua sinh được ba nàng công chúa. Ba nàng đều xinh đẹp như nhau, nhưng tính tình lại rất khác nhau. Hai công chúa lớn chỉ sống ỷ lại.