Ngày xưa, có một người thợ săn trẻ tuổi. Như lệ thường, một hôm anh vào rừng sâu săn thú. Mải đuổi theo một con hươu, không ngờ anh lạc vào một nơi chưa từng đặt chân đến bao giờ.
🌲 Đói và mệt, anh cố tìm đường trở ra. Nhưng càng đi, anh lại càng lạc. Khi vạch cây rẽ lá lần xuống khe để tìm nước uống, anh mới trông thấy một ngôi nhà bên bờ suối. Mừng quá, anh tiến đến gọi cửa xin nghỉ chân. Một cô gái từ trong nhà bước ra, vẻ mừng rỡ khi nhìn thấy chàng trai trẻ. Cô mời anh vào nhà và không giấu giếm ý nghĩ muốn tìm bạn trai. Thấy anh đói, cô dọn thức ăn cho anh. Sau khi ăn uống no nê, cô gái nói:
🌿 – Bây giờ anh hãy theo tôi để đưa đi giấu ở một nơi kẻo nguy hiểm đến tính mạng?
Người thợ săn ngạc nhiên, hỏi:
🌧️ – Tại sao lại nguy?
Cô gái đáp:
🌩️ – Ôi! Anh không biết ư? Mẹ tôi là mụ Chằng, ăn thịt người. Hôm nay mẹ tôi còn bận đi kiếm mồi. Nếu gặp mẹ tôi, anh khó thoát mạng. Nhưng có tôi, anh không cần lo. Miễn chúng ta kết thành đôi lứa. Anh hãy tạm ẩn nơi này, đợi tôi khuyên dỗ mẹ rồi sẽ hay.
Đoạn, cô gái đưa anh đến một cái hầm, rồi vần đá lấp kín cửa lại.
Màn đêm buông xuống, mụ Chằng trở về. Mụ khịt khịt mũi nói:
🌙 – Có mùi thịt người! Có mùi thịt người.
Dù con gái giấu quanh, mụ vẫn tìm ra người thợ săn. Cô gái vội chạy đến:
– Xin mẹ tha cho anh. Con cần có chồng. Mẹ đừng giết anh.
Mụ Chằng hỏi người thợ săn:
– Mày có bằng lòng lấy nó làm vợ không?
Trước tình thế bắt buộc, người thợ săn đành trả lời:
– Xin vâng! Xin vâng!
Thế là từ đó, người thợ săn ở lại và đóng vai con rể mụ Chằng.
💞 Hai người sống với nhau được ít lâu. Người thợ săn buồn nhớ làng quê, muốn trốn nhưng ngại phép thuật của mụ Chằng. Một hôm, mụ Chằng đi kiếm mồi, anh dỗ vợ để xem bảo bối của mụ. Vợ anh dẫn đến gian buồng kín, mở ra và nói:
🔮 – Cái buồng này luôn luôn khóa kín, mẹ tôi không cho ai vào. Hôm nay nhân trộm được chìa khóa mở ra cho anh xem.
Cô trỏ vào một cái gậy và nói:
– Đây là cái gậy thần, gõ đầu này thì chết người, gõ đầu kia thì người chết sống lại.
Cô trỏ vào hai cái túi:
– Đây là hai thứ bảo bối: một cái làm sông biển thành rừng, một cái làm núi đồi thành biển.
Người thợ săn làm bộ nghi ngờ. Vợ anh nói:
– Không tin, lúc mẹ tôi làm thì anh sẽ biết.
– Nếu thế, để tôi thử gõ vào người nàng xem có hiệu nghiệm không.
Cuối cùng, vợ anh bằng lòng. Chồng vừa gõ một cái, vợ lăn ra chết ngay. Anh không làm nàng sống lại mà cướp lấy chiếc gậy và hai túi bảo bối rồi trốn đi.
🏃♂️ Anh đi suốt từ sáng đến trưa, không dám nghỉ. Khi trời chiều, nghe tiếng ào ào đằng sau, biết mụ Chằng đuổi theo. Anh ném túi bảo bối thứ nhất, lập tức dãy núi lởm chởm mọc lên, anh lẩm bẩm:
– Cho dù có tài phép gì thì vượt được dãy núi này còn bở hơi tai!
Anh cắm đầu chạy. Nhưng khi mặt trời gác núi, mụ Chằng hét ở đằng sau:
– Thằng kia, muốn tốt hãy dừng lại!
Người thợ săn rút ngay túi bảo bối thứ hai, ném ra sau. Giải đất liền bỗng hóa thành biển nước mênh mông. Anh chạy và lẩm bẩm:
– Muốn đuổi được ta họa có là bay!
Nhưng mụ vẫn đuổi kịp. Anh đứng lại thủ thế sau gốc cổ thụ. Khi mụ vượt qua, anh xông ra bất thình lình gõ một gậy làm mụ chết ngay. Trừ được nạn, anh ngồi nghỉ lấy sức. Cuối cùng, anh tìm được đường về nhà. Bà con mừng rỡ. Anh dùng gậy phép giúp mọi người.
🩺 Bấy giờ, mẹ vua bị bệnh nguy kịch. Nhà vua cầu người chữa bệnh. Nghe tin, anh thợ săn vác cây gậy vào kinh đô. Nhưng mẹ vua đã chết mấy ngày, sắp chôn cất. Anh đến xin vào chữa. Vua cho mở áo quan. Chỉ một gậy gõ vào xác, mẹ vua đã sống lại. Vua và hoàng gia mừng rỡ, ban thưởng và cho anh làm quan.
Bài viết được sưu tầm từ nhiều nguồn khác nhau và đã qua chỉnh sửa chính tả, biên tập lại để đảm bảo nội dung rõ ràng, dễ hiểu hơn.
Đây là truyện dân gian Việt Nam, nội dung đã được biên tập lại để phù hợp với người đọc.