Ngày xưa, trời ở rất thấp, đến mức người giã gạo cũng chạm vào bụng trời. Sáng sớm, người trần gian thi nhau giã gạo làm trời buồn ngủ mà bụng vẫn bị những nhát chày thúc vào.
Nhà trời tức giận ra lệnh cho trần gian bớt ăn để có thể yên ổn. Nhà trời gọi bọ hung và bảo:
– Ngươi hãy xuống truyền lệnh cho người trần gian rằng từ nay trở đi ba ngày mới được ăn một bữa, mỗi bữa chỉ được ăn ba chén cơm.
Bọ hung vốn đãng trí, nhiều lần truyền sai lệnh bị nhà trời quở phạt. Lần này, bọ hung nhất quyết không truyền sai lệnh nữa nên luôn mồm lẩm bẩm: “Ba ngày ăn một bữa, mỗi bữa chỉ được ăn ba chén…”
Khi đi qua trần gian, bọ hung gặp một chàng nông dân đang đi cấy. Anh ta nấp sau bụi cây và hét lên khiến bọ hung giật mình quên mất câu nói. Anh nông dân bèn nhắc:
– Mày đang nói: “Một ngày ăn ba bữa, còn ăn vặt thì không kể.”
Bọ hung mừng rỡ và tiếp tục đi: “Ngày ăn ba bữa, còn ăn vặt thì không kể…”
Nghe nói có bọ hung mang lệnh nhà trời xuống, vua tôi trần gian ra để nhận chiếu chỉ. Khi nghe bọ hung nói:
– Ngày ăn ba bữa…
Vua tôi trần gian hoảng hốt, lo lắng ăn nhiều như vậy sẽ không đủ gạo. Bọ hung truyền lệnh xong liền trở về trời. Nhà trời thấy người trần gian giã gạo nhiều hơn trước, triệu vua trần gian lên hỏi nguyên do.
Vua trần gian kể lại chiếu chỉ do bọ hung truyền xuống là phải ăn nhiều hơn trước. Nhà trời vỡ lẽ bọ hung truyền sai lệnh, liền gọi bọ hung đến đánh cho một trận. Sau đó, cắm cái xẻng vào đầu để bọ hung đi làm nghề xúc phân. Từ đó, bọ hung phải đi hốt phân không kể đêm ngày.
Lệnh đã truyền đi, không thể thu lại. Người trần gian ngày đêm giã gạo không ngơi tay. Nhà trời đành phải chuyển lên thật cao để con người không còn đụng chạm tới nữa.
Bài viết được sưu tầm từ nhiều nguồn khác nhau và đã qua chỉnh sửa chính tả, biên tập lại để đảm bảo nội dung rõ ràng, dễ hiểu hơn.
Đây là truyện dân gian Việt Nam, nội dung đã được biên tập lại để phù hợp với người đọc.