Ngày xưa, có một cậu bé tên là Tích Chu. Bố mẹ mất sớm, cậu sống với bà. Hàng ngày, bà làm lụng vất vả để nuôi cậu, có gì ngon cũng nhường cho cậu. Ban đêm, khi Tích Chu ngủ say, bà vẫn quạt cho cậu mát.
Người ta thấy vậy liền nói:
- Bà ơi! Lòng bà thương Tích Chu cao hơn trời, rộng hơn biển. Lớn lên, Tích Chu sẽ không bao giờ quên ơn bà.
Thế nhưng, lớn lên Tích Chu lại ham chơi, chẳng thương bà. Trong khi bà làm việc vất vả, ăn uống kham khổ, thì cậu chỉ rong chơi với bạn bè. Do lao lực quá sức, bà lâm bệnh nặng. Một buổi trưa nóng bức, bà lên cơn sốt cao, khát nước liền gọi:
- Tích Chu ơi, cho bà ngụm nước! Bà khát quá rồi!
Bà gọi một lần, hai lần… đến lần thứ ba nhưng vẫn không thấy Tích Chu đâu. Mãi đến khi đói bụng, cậu mới chạy về nhà. Đến nơi, Tích Chu hoảng hốt khi thấy bà đã hóa thành chim, chuẩn bị bay đi.
- Bà ơi! Đừng đi! Cháu sẽ lấy nước cho bà, bà ở lại với cháu đi!
Nhưng chim chỉ đáp:
- Cúc cu... cu! Muộn rồi cháu ơi! Bà khát quá không chịu nổi nên phải hóa thành chim đi kiếm nước!
Nói rồi, chim vỗ cánh bay đi. Tích Chu hoảng hốt chạy theo, đến một con suối nơi chim đang uống nước, cậu nức nở:
- Bà ơi! Cháu biết lỗi rồi! Cháu sẽ chăm sóc bà, bà hãy trở về với cháu!
Nhưng chim chỉ đáp:
- Cúc cu… cu! Bà không thể trở lại thành người nữa!
Nghe vậy, Tích Chu òa khóc nức nở. Đúng lúc ấy, một bà tiên xuất hiện và nói:
- Nếu cháu thật sự muốn bà trở lại thành người, hãy đi lấy nước suối Tiên cho bà uống. Nhưng đường đi rất xa, cháu có đi được không?
Không do dự, Tích Chu lập tức lên đường. Trải qua bao gian nan, cuối cùng cậu cũng mang được nước suối Tiên về. Bà vừa uống xong liền trở lại thành người.
Từ đó, Tích Chu hết lòng chăm sóc bà, không còn ham chơi như trước nữa.
Bài viết được sưu tầm từ nhiều nguồn khác nhau và đã qua chỉnh sửa chính tả, biên tập lại để đảm bảo nội dung rõ ràng, dễ hiểu hơn.
Đây là truyện dân gian Việt Nam, nội dung đã được biên tập lại để phù hợp với người đọc.