Ngày xưa, có một anh chàng dốt đặc cán mai, thấy mọi người đeo kính để đọc sách nên cũng bắt chước ra chợ mua kính. Dù thử qua nhiều đôi, anh vẫn không thấy đôi nào giúp mình đọc được chữ. Cuối cùng, chủ hiệu hỏi liệu anh có biết chữ không, anh thản nhiên đáp rằng nếu biết chữ đã không cần mua kính. Câu chuyện hứa hẹn những tình tiết hài hước khi anh chàng không hiểu đúng công dụng của kính và gây ra nhiều tình huống dở khóc dở cười.
Anh nọ dốt đặc cán mai, thấy các ông già bà cả mang kính xem sách, bắt chước ra chợ hỏi mua một đôi. Vào hiệu, bảo chủ hiệu đem ra cho anh ta chọn.
Anh ta đeo kính vào, lấy cuốn lịch đem theo ra xem, xem xong lại bảo chủ hiệu cho chọn đôi khác. Chủ hiệu chiều ý, chọn cho anh ta năm sáu đôi, nhưng đôi nào anh ta cũng không ưng ý. Chủ hiệu bèn chọn một đôi tốt nhất trong hiệu đưa ra. Anh ta đeo vào, lại lấy cuốn lịch ra xem, vẫn lắc đầu chê xấu. Chủ hiệu lấy làm lạ, liếc thấy anh ta cầm cuốn lịch ngược mà xem, sinh nghi, liền hỏi:
– Sao đôi nào cũng chê xấu cả?
Anh ta đáp:
– Xấu thì bảo xấu chứ sao! Kính tốt thì tôi đã xem chữ được rồi!
Chủ hiệu nói:
– Hay là ông không biết chữ?
Anh ta đáp:
– Biết chữ thì đã không cần mua kính.
Bài viết được sưu tầm từ nhiều nguồn khác nhau và đã qua chỉnh sửa chính tả, biên tập lại để đảm bảo nội dung rõ ràng, dễ hiểu hơn.
Đây là truyện dân gian Việt Nam, nội dung đã được biên tập lại để phù hợp với người đọc.
Câu chuyện về anh chàng dốt đặc cán mai là một minh chứng cho việc không hiểu rõ về công dụng của đồ vật. Dù muốn bắt chước người khác, anh ta không nắm vững nguyên lý cơ bản và gây ra những tình huống hài hước. Đây là một bài học về sự hiểu biết và cẩn thận khi học theo người khác. 🌟😂